Sao em nỡ vội lấy chồng
Nhà em, nhà chị chung dòng sông,
Hai thôn cách nhau một cánh đồng.
Tuổi thơ bình dị êm đềm lắm,
Ngày ấy chị vẫn chưa lấy chồng.
Em thường theo chị ra bến sông,
Ngắm nhìn con nước trôi theo dòng.
Đôi mắt mơ màng nghe chị đọc,
Bài thơ chuyện tình”Lá diêu bông”.
Em bảo:”nữa sau chị lấy chồng,
Chị có lấy người thương chị không?”.
Chị cười nửa đùa nửa như thật:
“Lấy người tìm được Lá diêu bông.
Thế rồi em học hết phổ thông,
Xa quê theo đuổi giấc mơ hồng.
Ngày đi, chị tiễn em ra bến,
Cầm tay em bảo:”Chị chờ mong.
Chị ơi! Chị đừng vội lấy chồng,
Em quyết sẽ tìm Lá diêu bông.
Về làm sính lễ dâng tặng chị,
Để được chị thương gọi là chồng”.
Hôm ấy mưa buồn ở bến sông,
Đò ngang rời bến, nước xuống dòng,
Đưa tay chị vẫy :”em lo học,
Về đây chị sẽ lấy làm chồng “.
Em đi cố học để tinh thông,
Áp dụng kỷ thuật vào cây trồng.
Cho dân quê mình bớt gian khổ,
Dâu tằm xanh tốt, lúa đầy bông.
Ngày về bao háo hức chờ mong,
Kìa cổng nhà ai kết hoa hồng.
Thế là chị đã quên lời hứa,
Quên luôn cả em, chị lấy chồng.
Lá vàng rơi rụng ngày cuối Đông,
Một mình em ngồi ở bến sông.
Nghe giọt mưa buồn rơi trên tóc,
Nhớ thương con nước đã xuôi dòng.
Cây tre trăm đốt, chàng trai nông,
Lấy được vợ hiền, nhờ Tiên Ông.
Còn em chẳng được cho phép lạ,
Ngồi khóc chuyện buồn trên bến sông.
Bút danh: Huỳnh Đình Bình.